NHỚ THẦY
Trời vào Đông con chạnh nhớ đến Thầy
Dù cho Thầy đã khuất mấy tầng mây
Ánh trăng rằm đó đây còn sáng tỏ
Nhớ Thầy như nhớ trăng xưa mấy độ
Đã soi đường con thấy rõ chân như
Biết không lời với hai từ “Không Nói”
Trăng Chân Như chiếu rọi khắp trần gian
Mọi sông hồ lấp lánh ánh trăng vàng.
Nhớ Thầy cơn ho lên gan lên ruột
Vẫn an nhiên ngồi suốt trọn khoá tu
Dù cho thân già bóng xế trăng lu
Còn mang tâm nguyện cho dù tuổi cao
Dẫn thiền sinh tới ngày nào tự độ
Đạo không lời mình độc hành độc bộ
Lớp lớp thiền sinh thấy rõ đường đi
Trong vô niệm chẳng ngại gì sắc tướng
Thanh hương vị xúc pháp vướng vào đâu?
Rồi sẽ thấy tâm kỳ diệu nhiệm mầu
Mọi nghi tình chẳng bao lâu tan vỡ
Nhờ kiến giải dần dần gở mối nghi
Tri ân Thầy những gì Thầy đã dạy.
Hai từ “Không Nói”:
- Tuyệt vời thay bản trường ca im lặng
Nghe không lời giữa đêm khuya thanh vắng
- Là ngón tay Thầy chỉ thẳng mặt trăng
Miên mật chuyên tu sẽ thấy chị Hằng
Càng tiến gần vầng trăng càng sáng tỏ
Rồi một ngày trí năng càng tỉnh ngộ
“Bạch vân minh nguyệt hiển lộ toàn chân”.
“Ngón tay đưa lên”:
Ngón tay đưa lên chỉ rằng đúng pháp
Trong không lời vấn đáp rõ đường tu
Là nét đẹp thiên thu quá tuyệt vời!
Nhớ ngày tháng nầy Thầy đã về Trời
Nghe hoang vắng thấy chơi vơi trong lòng
Còn gì nữa mà trông đợi chờ mong
Khoá tu xưa chưa đi mà lòng đã tới
Có phải rằng thiền sinh ai cũng đợi
Để theo Thầy dẫn tới lối về nhà
Bây giờ Thầy đã đi xa
Mà sao như thấy trong ta có Thầy
Hai từ “Không Nói” là Thầy trong ta
Năm châu bốn biển cũng là bà con
Trong đại gia đình Tánh Không muôn thuở
Giờ tiễn biệt khi kẻ ở người đi
Tà dương lưu lại chút gì vấn vương
Con tiễn Thầy như tiễn đám mây hương
Phẳng phất khắp mười phương bất diệt...
Thiền sinh nhớ Thầy càng thương càng tiếc!
Nhớ trăng xưa có khi khuyết khi tròn
Hoa Đàm dù rụng vẫn còn... dư hương...!
Nhớ Thầy,
Thanh Long Nguyễn Viết Danh
23.12.2020
Trong buổi lễ tưởng niệm đến Thầy